Chuyện ngày ấy
Cập nhật: Thứ năm, 16/8/2012 - 0h0'
(Cadn.com.vn)
- Chuyện dưới đây do Đại tá Lê Văn Bảy, nguyên Phó Giám đốc CA Quảng Nam kể,
cho thấy không khí sôi nổi, nhiều điều thú vị trong thời điểm chia tách tỉnh 15
năm trước. Qua câu chuyện, ta còn thấy rõ bước trưởng thành của CA Quảng Nam.
Đại
tá Lê Văn Bảy
|
Còn nhớ, cách đây hơn 15
năm (1-1-1997), tỉnh Quảng Nam-Đà Nẵng được chia tách thành 2 đơn vị hành chính
trực thuộc T.Ư. Theo đó, CA tỉnh Quảng Nam-Đà Nẵng cũng được chia tách thành
hai đơn vị trực thuộc Bộ. Trong không khí hân hoan được chào đón một đơn vị
hành chính cấp tỉnh ra đời, tâm trạng của nhân dân, cán bộ và lực lượng CA
Quảng Nam-Đà Nẵng thật khó mà tả xiết, mừng vui cũng nhiều nhưng lo toan cũng
không ít.
Trong biết bao bộn bề công
việc ấy, với trách nhiệm là Trưởng phòng Tổ chức cán bộ, tôi thấy nhiệm vụ của
mình lúc bấy giờ càng nặng nề hơn bao giờ hết. Nhưng cũng chưa có một phương án
nào có tính khả dĩ để tham mưu cho Ban giám đốc. Vậy nhưng lúc này, đồng chí
Nguyễn Hạnh Kiểm (Giám đốc CA Quảng Nam – Đà Nẵng lúc này) đã có một quyết định
mà cho đến nay tôi vẫn thấy là hết sức sáng suốt, đó là: “Nơi nào động thì cho
động, nơi nào tịnh thì cố gắng giữ nguyên cho tịnh”. Tức là CA 14 huyện, thị,
TP không động đến mà chỉ chia tách các đơn vị trực thuộc CA tỉnh. Trong 14 CA
địa phương trực thuộc tỉnh lúc bấy giờ, theo đơn vị hành chính mới thì có 12
địa phương thuộc CA tỉnh Quảng Nam, chỉ còn CATP Đà Nẵng và H. Hòa Vang là trực
thuộc CA Đà Nẵng. Nếu ổn định được các địa phương này thì sẽ giải quyết được
tình hình ANTT ngay từ cơ sở, tạo điều kiện cho hai địa phương củng cố các đơn
vị nghiệp vụ cấp tỉnh.
Thế nhưng, khi bắt tay vào
thực hiện cũng không dễ chút nào. Người tự nguyện ra đi thì ít, người bắt buộc
phải chấp nhận thì nhiều, và người tìm đủ mọi lý do để ở lại cũng không phải là
hiếm. Có một việc mà bây giờ kể lại, anh Nguyễn Hạnh Kiểm cũng bật cười, chứ
hồi ấy anh không hề hay biết. Đó là đồng chí Hoan (Cục Trưởng Cục hồ sơ của Bộ)
vào Quảng Nam-Đà Nẵng công tác trong dịp CA tỉnh đang bàn việc chia tách. Lúc
bấy giờ, đồng chí Hoan cũng có người cháu đang công tác tại Phòng Hồ sơ, do vậy
người cháu này nhờ đồng chí Hoan xin Ban giám đốc để được ở lại Đà Nẵng. Nể
tình cháu, tối hôm đó đồng chí Hoan đến nhà anh Kiểm.
Sau khi rót nước mời chào,
anh Kiểm mới giới thiệu với mấy người trong nhà là anh Hoan - Cục trưởng ở Bộ,
vào công tác nhân tiện ghé thăm gia đình. Mẹ của anh Kiểm nghe nói có ông ở Bộ
vào thăm liền nói: “Tôi chừ chỉ còn có mình hắn. Trong kháng chiến hắn cũng
tham gia chống Mỹ, sau hòa bình hắn cũng đi Campuchia. Tổ chức phân công đâu
hắn đi đó chứ chẳng nề hà gì. Nhưng chừ tôi già rồi, xin Bộ cho hắn được ở lại
Đà Nẵng, chứ hắn phải đi vào Quảng Nam thì khó cho tôi quá”. Anh Hoan sau khi
nghe vậy đành uống nước và hỏi thăm gia đình rồi ra về. Còn chuyện xin cho đứa
cháu thì không nói được lời nào. Thế mới biết, cuộc ra đi ngày ấy có tác động
đến tâm tư, tình cảm của mọi người, mọi nhà như thế nào.
Khó khăn rồi cũng qua, cái
gì đến rồi cũng phải đến. Mặc dù trong lúc chuẩn bị về nhân sự có nhiều tác
động là vậy, nhưng đến khi có quyết định của cấp có thẩm quyền thì ý thức chấp
hành của CBCS đã trở thành thường trực trong mỗi người, ai nấy đều lo thu xếp
để lên đường. Khi vào đến Tam Kỳ, mọi việc càng khó khăn gấp bội, cả mấy trăm
CBCS ở trong 3 dãy nhà tạm, thấp lè tè, vừa là chỗ làm việc, vừa là nơi ăn
nghỉ. Có nhiều đồng chí tối phải ra ngủ nhờ nhà dân. Phương tiện và điều kiện
công tác còn nhiều thiếu thốn. Trong khi đó, địa bàn thì mới, hoạt động của các
loại tội phạm có nhiều diễn biến phức tạp hơn khi tỉnh chưa vào.
Bằng bản lĩnh và trí tuệ
của người CBCS CA, từ lãnh đạo đến CBCS, tùy theo nhiệm vụ và vị trí của từng
người, mỗi đồng chí đều tìm mọi cách để khắc phục khó khăn, bắt tay vào nhiệm
vụ mới. Điều đáng nói, chính từ trong khó khăn, thử thách mới thấy hết tình
thương yêu, đùm bọc, chia ngọt xẻ bùi, đồng cam cộng khổ trong CBCS. Nhờ vậy,
khối đoàn kết thống nhất trong suy nghĩ cũng như hành động ở từng đơn vị, từng
tổ chức cơ sở Đảng được thể hiện khá rõ nét. Được sự chỉ đạo trực tiếp của Tỉnh
ủy, UBND tỉnh, sự quan tâm lãnh đạo và tạo điều kiện của Bộ CA, những khó khăn
ban đầu từng bước được tháo gỡ. Trụ sở cơ quan, phương tiện làm việc, các trang
thiết bị phục vụ công tác ngày càng được tăng cường. Không khí làm việc và ý
thức trách nhiệm của từng CBCS, từng đơn vị ngày càng đi vào thế ổn định. Đội
ngũ cán bộ ngày một trưởng thành. Nhiều đồng chí được bổ nhiệm vào các chức vụ
lãnh đạo, chỉ huy từ cấp đội đến cấp giám đốc. Chất lượng, hiệu quả công việc
ngày càng tốt hơn, góp phần quan trọng đảm bảo ANCT, TTXH, tạo điều kiện cho
KT-XH của tỉnh phát triển.
Cho đến bây giờ, sau hơn 15
năm nhìn lại, một CA Quảng Nam với bề dày truyền thống được tôi luyện qua các
giai đoạn lịch sử của cách mạng, của quê hương. Biết rằng vẫn còn học tập và
phấn đấu nhiều hơn nữa, song lực lượng CA Quảng Nam có quyền tự hào về những gì
mình đã làm được. Xứng đáng là lớp người kế tục sự nghiệp cách mạng của các thế
hệ CA tiền bối để giữ vững sự bình yên và hạnh phúc cho nhân dân trên quê hương
đất Quảng anh hùng.
Bão
Bình (ghi)
CADN